Ngâm thơ
Điên đảo hồn tâm trần duyên thế
Lạc cảnh đèo mây chốn non thâm.
Lý ba tri
Trôi đắm trong cảnh đảo điên
Đau khổ phận hèn ngàn câu cay đắng
Gì đâu sai lối tối tăm
Giác tỉnh mê mờ soi ánh ngọc châu
Nương thức trí cao thâm con quay về Lạc bang.
Vọng cổ
Câu 1. Như kẻ cùng tử bao năm lang thang dặm ngàn mây phủ, quên mất dạ minh châu còn trong chéo áo tự bao … giờ. Cam phận cảnh nghèo khốn khổ mê mờ. Tha phương cầu thực tìm châu báu. Tự mình đánh mất cội nguyên sơ - Bỗng nhận ra đời là hư ảo đường tơ. Hướng nguồn tâm vào nơi chân tịnh. Không tăng giảm trong luân hồi điên đảo. Vẫn hồn nhiên với nụ cười thanh thoát.
Câu 2. Không tăng giảm nên cũng chẳng từng được mất, như sóng nhấp nhô trên mặt biển muôn đời. Ánh ngọc Ma Ni tỏa chiếu rạng ngời. Xưa nay thể dụng thường trong vắng lặng. Ngay cõi vô thường tỏ lý vô sanh - An trụ từng khoảnh khắc tinh anh. Giữa cơn mê tâm thường tỉnh thức. Hãy vui lên cho đời đạo thắm. Nụ cười thiền xóa đêm tối hoang vu.
Nói lối
Biển cả thanh trong vẫn lặng yên
Chân Tâm diệu tỏa tầng như nhiên
Một thể sen vàng ngôi chín phẩm
Tịnh thuần cõi lạc áng châu viên.
Vọng cổ
Câu 5. Như đóa liên sen giữa bùn nhơ nước đọng, những không bị uế nhiễm mà còn xinh tươi vượt trên mặt nước tỏa ngát hương … lành. Biển tâm thanh tịnh giải thoát tri hành. Giữa não phiền vẫn có niềm vui lạc. Trong khổ đau hiện hạnh phúc nồng say - Không thuận nghịch duyên trần đắng cay. Tất cả là lý tương duyên uyển chuyển. Đời đạo nào khác nhau khi tâm bừng sáng. Khổ đau hạnh phúc trong một cõi lòng.
Câu 6. Chim ríu hót không chỉ khi bình minh gọi, trúc vi vu đâu chỉ lúc gió lùa. Đời đâu chỉ là gai góc trò đùa. Hoa vẫn nở khi mùa xuân đã hết. Đạo sẽ thành trong cảnh khổ trầm luân - Hãy vượt qua nỗi đắng gian truân. Biến đau thương thành nguồn an lạc. Bởi vầng trăng tỏ khi trường đêm tăm tối, ánh dương giăng nhờ mây thoát vòm trời.
Đạo mầu ngọc sáng Minh Châu
Thanh thanh tịnh tịnh diễn câu kiền thiền
Lý sâu Bi Trí diệu huyền
Muôn duyên vắng lặng chơn hiền âu ca.