Bao năm rồi con lưu lạc ngàn phương
Con nhớ mẹ suốt canh trường khắc khoải
Ơn dưỡng dục Mẹ ôi! Sao xiết kể
Công sanh thành con nghĩ: quặn lòng đau.
Gốc mai già xơ xác đã từ lâu
Chơ vơ đứng giữa trường đời gió lộng
Dòng nước chảy: ấy đời con trong mộng
Lửng lờ trôi, trôi mãi đến bao giờ.
Có những đêm con thiêm thiếp trong mơ
Con mơ thấy hồn con về thăm mẹ
Được ấp ủ trong tình thương của mẹ
Mảnh hồn con ấp dịu biết bao nhiêu ?
Bốn phương trời con tìm kiếm đã nhiều
Nhưng không có một tình yêu của mẹ
Vu Lan đến cõi lòng con quạnh quẽ
Bóng người xưa như phảng phất đâu đây
Một chiều thu lạnh dâng bát cơm đầy
Tình nghĩa ấy, Mẹ ôi ! Bao thấm thía
Phương trời nầy con ngậm ngùi rơi lệ
Đức cù lao muôn một trả chưa xong.